Có lẽ đến cuối đời này, tôi cũng không quên được tiếng thở dài của vợ tôi tối hôm qua.
Tôi và vợ cưới nhau bằng hai bàn tay trắng.
Mỗi đồng tiền tích cóp đều là đổi từ mồ hôi, từ những ngày nhịn ăn để dành, từ những lần gom từng tờ một như sợ rơi mất.
Rồi tôi biết đến Bitcoin.
Tôi thấy người ta giàu lên, tôi thấy thị trường xanh đỏ như một lời hứa dang dở của cuộc đời.
Tôi tin… và tôi kéo vợ tin theo.
Chúng tôi gom hết số tiền tích góp suốt mấy năm
Không đủ — tôi đi vay thêm.
Tôi nói với vợ:
“Tin anh. Rồi tụi mình sẽ đổi đời…”
Nhưng đời đâu dễ đổi.
Bitcoin rơi, rồi rơi nữa…
Kéo theo altcoin tôi mua từ đầu năm có lúc tôi x4 nhưng vì nghe lời fomo của các hội nhóm nên ko bán đồng nào .
Tài khoản từ 800 triệu, giờ nhìn lại chỉ còn 300 triệu
Một con số nhỏ đến mức tim tôi đau nhói.
Chủ nợ gọi mỗi ngày.
Điện thoại reo lên là tim tôi thắt lại.
Tin nhắn dồn dập, giọng nói bên kia chỉ còn thiếu mỗi câu: “Khi nào trả?”
Tôi hoảng.
Tôi nói dối với gia đình:
– “Tụi con vẫn ổn.”
– “Tiền vẫn còn.”
– “Đầu tư dài hạn mà mẹ.”
Nhưng thật ra mỗi tối tôi chỉ biết ngồi co người trong bóng tối, tay run run bấm lại số dư tài khoản như một thói quen của kẻ tuyệt vọng.
Tôi nhìn sang vợ…
Cô ấy ngồi im, đôi mắt mỏi mệt.
Không trách tôi.
Không la tôi.
Chỉ im lặng.
Và chính sự im lặng đó… mới giết tôi.
Tôi biết cô ấy đã khóc một mình nhiều lắm.
Khóc vì tin tưởng một người chồng không đủ giỏi.
Khóc vì sợ ngày mai chủ nợ đến cửa.
Khóc vì tương lai đã mờ đi như giá chart đỏ rực trước mắt.$BTC
{spot}(BTCUSDT)
$ETH
$SOL
{future}(SOLUSDT)