
Có một sự thật là,
khi tôi tưởng rằng mình vừa hoàn thành xong một điều gì đó.
Đọc hết một cuốn sách.
Giải được một bài toán khó.
Vượt qua một thử thách tưởng như nhiệm vụ cuối cùng trong game.
Nhưng ngay khi tôi định dừng lại,
thế giới lại mở ra rộng hơn —
như một trò chơi vô tận không màn kết thúc.
Cái thang tri thức hóa ra chẳng bao giờ có đỉnh.
Mỗi bậc tôi bước lên,
lại tiết lộ thêm vài bậc nữa.
Cứ như đang đứng trước một bức tranh fractal —
càng zoom vào, càng phát hiện những chi tiết mới.
Và càng thấy rõ rằng
thế giới này chưa bao giờ có giới hạn.
Trước đây,
tôi hay nghĩ việc học giống như leo lên một đỉnh núi.
Mỗi lần “biết thêm” là tiến gần đến đỉnh cao hơn.
Nhưng giờ thì rõ rồi:
mỗi đỉnh núi tôi chạm tới
chỉ là mép vực mới của sự chưa biết đang chờ mình khám phá.
Nếu không tỉnh táo,
niềm vui khám phá rất dễ biến thành ám ảnh leo mãi không ngừng —
rồi quên mất cách tận hưởng từng bước đi.
Trưởng thành thực sự không nằm ở đỉnh thang nào cả.
Nó nằm trong khả năng vừa leo,
vừa nhận ra một sự thật giản dị:
Chẳng ai biết đủ bao giờ.
Người học đúng nghĩa
không phải là người “biết nhiều nhất”,
mà là người biết tận hưởng từng bậc thang mình bước qua.
Không đợi pháo hoa nổ tung ở một cái kết huy hoàng.
Chỉ lặng lẽ vui với từng tầng nhìn được mở thêm.
Có một điều nhỏ tôi hay tự nhắc mình:
Nếu cảm giác choáng ngợp ùa về
khi thấy còn bao nhiêu thứ mình chưa biết —
thì đó chính là dấu hiệu mình đang đi đúng đường.
Khiêm tốn trước tri thức
chính là cái nền để mình tiến hóa xa hơn.
Hôm nay, tôi chọn ghi lại một điều mình tưởng đã hiểu rõ —
và tự hỏi:
“Liệu còn góc nhỏ nào đó tôi chưa từng nhìn thấy hay không?”
Bạn cũng thử xem.
Viết xuống một điều gì đó bạn đã “biết rõ”,
nhưng vẫn còn tò mò về nó.
Thử đào sâu thêm một lần nữa.
Biết đâu,
bạn sẽ phát hiện ra một cầu thang nhỏ
ẩn sau một góc tối nào đó
trong căn nhà tri thức tưởng như quá quen thuộc của chính mình.