Trong tiếng Phạn cổ,
có một từ đặc biệt: arambhashura.
Nó chỉ những người hừng hực khí thế lúc bắt đầu,
rồi lặng lẽ bỏ cuộc khi cảm xúc nguội đi.
Thú vị ở chỗ:
từ này đã tồn tại hàng ngàn năm trước.
Tức là,
từ rất lâu con người đã biết rõ hội chứng này —
nhưng rồi… vẫn mắc lại,
lần này đến lần khác.
Một nghiên cứu ở Mỹ cho thấy:
Trung bình người ta mất 32 ngày để từ bỏ các mục tiêu năm mới.
Chưa đầy một tháng rưỡi.
Từ quyết tâm thay đổi cả cuộc đời —
rồi trở lại lối sống cũ.
Arambhashura.
---
Haruki Murakami thì không như vậy.
Ông không viết bằng cảm hứng.
Không chờ gió sáng tạo.
Không cần phấn khích.
Mỗi sáng, dậy lúc 4 giờ.
Viết 4 tiếng liên tục.
Chiều, chạy bộ 10km.
Ngày nào cũng thế.
Đều đặn.
Đơn điệu.
Không ai cổ vũ.
Không một tiếng vỗ tay.
Không một lời công nhận.
Khi được hỏi về sự nhàm chán đó,
Murakami chỉ mỉm cười nhẹ:
“Tôi không sống để tìm kiếm hưng phấn.
Tôi sống để tạo ra những điều đẹp và thật.
Và điều đó cần sự nhàm chán – đúng cách.”
---
Hưng phấn không phải là kẻ thù.
Nhưng cũng không thể là người dẫn đường.
Nó giống như cơn gió mạnh đầu mùa —
đủ để con thuyền khởi hành.
Nhưng không ai vượt đại dương chỉ nhờ vào gió.
Bạn cần một cột buồm:
Kỷ luật.
Cam kết.
Và một hệ thống không phụ thuộc vào cảm xúc.
Hưng phấn giúp bạn khởi động.
Nhưng thứ giúp bạn đi xa
luôn là cam kết với hành vi lặp lại
kể cả khi không ai đang nhìn.
Cảm xúc không phải là la bàn.
Nó chỉ là thời tiết nhất thời.
---
Chúng ta lớn lên trong một xã hội
quá coi trọng cảm xúc:
Chán à? Có lẽ sai đường rồi.
Hết vui rồi? Chắc là nên dừng.
Nhưng cảm xúc chỉ là nhiễu loạn.
Nó giống một bức ảnh chụp nhanh,
không phải bản đồ của toàn bộ con đường.
Bạn hoàn toàn có thể
đang đi đúng hướng —
mà vẫn thấy nhàm chán.
Vậy câu hỏi quan trọng không phải là:
“Tôi còn hứng thú không?”
Mà là:
“Nếu không còn thấy vui… tôi có thể tiếp tục vì điều gì?”
Nếu câu trả lời là:
Vì tôi đã chọn.
Và tôi cam kết với điều đúng.
Thì chúc mừng.
Bạn không còn là arambhashura nữa.
Bạn đang sống một cuộc đời khác.
Một vùng sống nơi hành động không cần cảm hứng,
đạo đức không cần khán giả,
và cam kết được thể hiện bằng hành vi nhỏ, lặp lại — mỗi ngày.
---
Mọi hành trình lớn
đều có đoạn nhàm chán.
Đó không phải là dấu hiệu sai đường.
Ngược lại,
nó là tín hiệu rằng bạn đang đi đủ sâu.
Giống như hạt giống,
luôn cần một thời gian dài
trong tối tăm
để nảy mầm.
Không ánh sáng.
Không vỗ tay.
Không kết quả.
Chỉ im lặng.
Và tiến lên.
Bạn không trở nên phi thường
bằng những cảm xúc cao trào.
Bạn trở nên phi thường
bằng hành động đúng —
lặp đi lặp lại
đến khi nó trở thành chính bạn.
Tất cả những giá trị bền vững —
kỷ luật, cam kết, hành động không khoe khoang —
đều được rèn trong bóng tối.
Không phải từ những ngày rực lửa,
mà từ những ngày
chẳng còn động lực nào
ngoài lời hứa thầm với chính mình.
Có lẽ, câu này nói đúng nhất:
“Bạn không cần hứng khởi mãi mãi.
Bạn chỉ cần không dừng lại khi hết vui.”
---
Arambhashura là một hội chứng phổ biến.
Nhưng cam kết lặp lại mỗi ngày
là hệ miễn dịch mạnh mẽ nhất.
Nó sẽ bảo vệ bạn
khỏi bỏ cuộc
mỗi khi gió đổi chiều.
#0xdungbui