Người ta vẫn hay hỏi tôi:

“Mày đang dùng thời gian của mình vào việc gì?”

Nhưng gần như chẳng ai từng hỏi tôi một câu quan trọng hơn:

“Mày đang dồn sự chú ý vào đâu –
và điều đó đang âm thầm biến mày thành cái gì?”

Tôi từng nghĩ thời gian là thứ quý nhất.
Cho đến khi Naval Ravikant thả nhẹ vào tâm trí tôi một quả bom:

“Tiền tệ của cuộc sống không phải là tiền bạc.
Thậm chí không phải là thời gian.
Đó là sự chú ý.”

Câu nói ấy như một cú gõ.
Nhẹ – nhưng mở tung cánh cửa vào phòng máy bên trong tôi.

Thời gian có thể trôi qua mà tôi chẳng để ý.
Tiền bạc có thể mất rồi lại kiếm về.

Nhưng sự chú ý—
thứ ánh sáng duy nhất tôi thực sự sở hữu—
mỗi khi tôi trao nó vào những điều vô nghĩa quá lâu,
tôi âm thầm mất dần chính mình.
Không có một cảnh báo nào.
Không có chuông báo động.
Chỉ… hao hụt dần.

Tôi bắt đầu hiểu:

Mỗi giây sống
không chỉ là một đơn vị thời gian,
mà là một đơn vị tái lập trình bản thể.

Mỗi lần tôi chìm vào một status đầy giận dữ,
Mỗi lần tôi bị cuốn vào những video lộn xộn,
Mỗi lần tôi đắm chìm trong dòng dopamine rẻ tiền trên feed…

Là mỗi lần tôi cho phép thế giới bên ngoài
viết lại mã nguồn của mình
mà không cần ra lệnh.

Không có gì ép buộc.
Chỉ cần lấy được sự chú ý của tôi—
mọi thứ còn lại tự động xảy ra.

Và tôi nhận ra một điều:

Sự chú ý không vô tội.

Nó viết lại danh tính của tôi
một cách nhẹ nhàng,
nhưng cực kỳ hiệu quả.

Tôi bắt đầu thấy rõ:

Tôi không phải là điều tôi tin.

Tôi là điều tôi chú ý đến mỗi ngày.

Cái gì tôi nhìn vào lâu nhất,
cuối cùng,
tôi trở thành chính thứ đó.

Vậy nên giờ đây, tôi kiểm tra lại
một điều rất nhỏ –
nhưng cực kỳ sống còn:

“Mình đang nhìn cái gì?
Đang nghe điều gì?
Đang suy nghĩ quá lâu về điều gì?”

Tôi không làm điều này để năng suất hơn.

Tôi làm điều này
để trở lại gần hơn với chính mình.

Vì sống tỉnh thức
không phải là thấy hết mọi thứ.
Mà là biết rất rõ:

“Điều gì xứng đáng
để tôi nhìn lâu thêm một chút nữa.”

Nếu sự chú ý là tiền tệ gốc của cuộc sống…
thì tôi đang tiêu nó vào đâu?

Và ai đang âm thầm
thu lợi nhuận
từ sự bất cẩn của tôi?

Câu hỏi đó –
tôi vẫn đang học cách không...bỏ...qua.

#0xdungbui