Hôm nay có một bạn hỏi tôi:
“Anh ơi, em đầu tư 5,000 USDT, chưa đầy một tháng còn lại đúng 200. Giờ phải làm sao?”
Tôi trả lời:
“Vốn chính là mạng sống, lợi nhuận chỉ là máu. Còn mạng thì còn cơ hội tái tạo máu. Mất mạng rồi thì máu khô cạn cũng vô nghĩa.”
Bạn ấy cười gượng:
“Người mới mà, toàn dựa vào may mắn giao dịch, làm gì có lợi nhuận thật sự.”
Tôi nói tiếp:
“Tiền kiếm được nhờ may mắn, sớm muộn cũng mất đi bằng thực lực. Nhưng tiền kiếm được bằng thực lực thì không bao giờ bị may rủi lấy mất. Thua lỗ trong giai đoạn đầu không phải lựa chọn, mà là môn học bắt buộc. Và đây không phải khóa học một kỳ, mà là một hành trình dài nhiều năm.”
Khi mới bước chân vào thị trường, đừng ôm tham vọng quá lớn. Vài trăm hay vài nghìn USDT đã đủ để làm “dụng cụ thực hành” — nơi bạn được phép mắc sai lầm, vấp ngã và rút kinh nghiệm.
Nếu có lãi, đừng vội vàng nạp thêm tiền. Hãy rút phần lợi nhuận ra ngoài, giữ nguyên số vốn nhỏ ban đầu để tiếp tục tập luyện. Khi hệ thống giao dịch chưa vững, hành động chưa gọn, tâm lý chưa ổn, thì việc tăng vốn chẳng khác nào “tự phát phong bì” cho thị trường.
Nhiều người khoe lỗ nặng, mất cả chục ngàn hay cả năm lương. Với tôi, đó không phải “bi kịch”, mà là “học phí bị phí hoài” — họ còn chưa kịp hiểu cửa vào thị trường đã đốt hết vốn.
Học phí thực sự là khi bạn mất tiền ở những điểm có thể kiểm chứng, có thể tổng kết và điều chỉnh. Sau mỗi lần thua, bạn phải viết ra ít nhất 3 điểm cải thiện, để lần sau không giẫm đúng hòn đá cũ.
Hãy nhớ:
Vốn nhỏ để thử sai.
Lãi thì rút, giữ vốn gốc bất biến.
Khối lượng giao dịch như hơi thở: nhẹ thì lo lắng, nhưng nặng sẽ ngạt thở.
Hệ thống là bộ xương, chưa cứng cáp thì đừng thêm gánh nặng.
Sau khi loại bỏ được cùng một sai lầm ít nhất ba lần liên tiếp, lúc đó mới tính đến chuyện tăng vốn. Khi ấy, bạn không còn đánh bạc nữa, mà đang làm một “thí nghiệm trả phí rủi ro” có cơ sở.
Thị trường thì luôn tồn tại, cơ hội ngày nào cũng có. Đừng nóng vội muốn gỡ gạc trong một đêm.
Học cách đi chậm, đi chắc, rồi một ngày bạn sẽ nhận ra: mất vốn chỉ là học phí, nhưng giữ được “mạng sống” thì còn cả đời để làm lại