Tại Sao Chiến Lược Mua Điểm Giảm Của Tôi Gần Như Đã Phá Hủy Tôi

Tôi từng nghĩ rằng mình thông minh—thậm chí là táo bạo—mỗi khi tôi "mua điểm giảm." Biểu đồ thì ngập tràn màu đỏ, những người có ảnh hưởng thì la hét sự cấp bách, và tôi tự thuyết phục mình rằng mình đang bắt được một món hời. Nhưng đây là điều không ai nói với tôi: sự phục hồi không phải là một đường thẳng—nó là một cánh cửa bẫy được ngụy trang như một lần thứ hai.

Khi một tài sản giảm 50%, bạn không cần một sự tăng 50% để hòa vốn—bạn cần một sự tăng hoàn toàn 100%. Giảm 90%? Bạn cần gấp chín lần số tiền của mình chỉ để quay trở lại nơi bạn bắt đầu. Đó không phải là một sự phục hồi. Đó là một vách đá toán học. Thế mà, tôi vẫn tiếp tục trung bình giá xuống như thể đó là điều cao quý. Như thể đó là sự dũng cảm. Nó không phải vậy. Đó là sự đầu hàng bịt mắt.

Trong khi đó, những người có ảnh hưởng giống nhau đang tụng “bàn tay kim cương” thì âm thầm thoát ra tại điểm hòa vốn trong khi tôi giữ lại những khoản lỗ mà họ để lại. Những con cá voi? Họ không mua điểm giảm—họ đang bán cho những người hy vọng.

Giờ tôi đã học được: mua thấp chỉ có hiệu quả sau khi bạn đã ngừng đuổi theo những bóng ma. Quên đi mức cao nhất. Lợi nhuận của bạn bắt đầu từ đáy—không phải từ đỉnh mà bạn đã bỏ lỡ.

Nếu bạn không mua khi giá tăng 900%, tại sao lại bám víu vào nó khi giá giảm 90%? Đó không phải là một chiến lược. Đó là tự phá hoại.